Quân dự bị xung trận
Trận đánh còn hay hơn cả xem phim "Giải phóng" của Liên Xô ngày trước. Pháo chuẩn bị nện dữ dội. Tiếng 105 ly âm âm nặng nề, tiếng 85mm thẳng căng đanh sắc, tiếng 37 ly dồn dập. Những chớp lửa nhằng nhằng giật bay mái tôn, khói bốc lên cuồn cuộn.
Pháo chuyển làn, xe M113 lừ lừ tiến sau bộ binh của Trung đoàn Vàm Cỏ. Trung đoàn 2 và trung đoàn 3 cũng bắt đầu xung phong, lính thoắt ẩn thoắt hiện sau những cây thốt nốt. Một chiếc M113 bị DKZ địch bắn tung xích.
Tác giả Lê Thái Thọ - Nguyên chiến sỹ Đại đội 11, Tiểu đoàn 3, Trung đoàn 1, Sư đoàn 9, Quân đoàn 4 trong Chiến tranh Biên giới Tây Nam.
Có một số bộ đội lao lên rồi ngã xuống. Các đơn vị vận tải lao lên khiêng, vác thương binh tử sĩ về tuyến sau. Đang mải chăm chú xem "phim", tôi bỗng nghe tiếng sèn sẹt máy thông tin 2W cạnh tôi:
- 919-001, 919-001...!
919 là ký hiệu mật danh của đại đội. Chắc có khó khăn nên đơn vị dự bị phải vào trận rồi. Đánh đã không dứt điểm thì dự bị phải lao vào chỗ đang khó khăn nhất.
Tôi xốc giá đạn lên vai, tay xách thêm một quả B40. Anh Han dẫn chúng tôi lao ra hướng trung đoàn 3. Tuyến tiến công vướng toàn sình lầy.
Chúng tôi phải lao men theo bờ ruộng. Bọn địch cứ nhằm bộ đội ta đang di chuyển rất chậm do vướng sình mà ngắm bắn. Lại ngã rồi... Tôi lao lên nhằm thẳng phía trước.
Ùng..oành! Tôi nổ súng. Tai ù đặc. Nhớ lời anh Nhạn dặn, tôi làm luôn phát nữa cho thông tai. Rút kinh nghiệm đã được chứng kiến, tôi không chạy theo bờ ruộng vì sợ bị địch bắn tỉa.
Ba chúng tôi lội ào xuống sình chạy tản ra. Phập… phập... phập... chíu... chíu... chíu... đạn đại liên của địch xiên vèo vèo trước mặt.
Bộ đội Sư đoàn 9, Quân đoàn 4 huấn luyện chiến đấu. Ảnh minh họa
Bị thương và nỗi ân hận
Tôi lấy quả đạn thằng Màu đang cầm cắm ngay vào nòng, nhìn thấy ổ đại liên của địch đang nhả đạn, tôi bóp cò.
Ùng ..oàng! Trượt mẹ nó rồi! Tôi nằm chúi đầu xuống ven bờ ruộng. Phập... phập... chíu... chíu... đạn đại liên của địch vẫn cày ngay trước mặt. Chắc thằng này đã nhìn thấy tôi. Không thể di chuyển đi đâu được vì xung quanh toàn sình lầy. Nằm đây chắc chết quá.
Tôi thầm nghĩ vậy. Cằm tôi bỗng giật lên. Thôi chết, dính rồi, máu chảy đỏ ngực áo.
- Anh Nhạn, em dính rồi.
Tôi vừa nhỏm dậy định rút thêm một quả đạn. "Bụp"! Tôi thấy toàn thân tê dại. Một viên đại liên nữa của địch phá nát bàn tay phải của tôi. Tôi hét:
- Anh Nhạn, em lại bị viên nữa.
- Nằm im đấy, tao sang băng cho
Anh Han đại đội trưởng thấy tôi bị thương, chồm sang vớ ngay khẩu B40 của tôi lắp đạn bóp cò. Ùng... oàng... Tiếng đại liên địch câm bặt. Đau quá!
Tôi thò tay còn lại rút con dao găm chiến lợi phẩm cắt tất cả dây đeo giá đạn, bỏ luôn cả túi mìn Claymore trong đó có sổ sách, đồ dùng cá nhân, cả con dao quý của tôi nữa. Vứt, vứt hết! Tôi nghe tiếng anh Nhạn chửi:
- Thằng Han! Mày làm cháy hết người ông rồi!
Bộ đội Sư đoàn 9, Quân đoàn 4 huấn luyện chiến đấu. Ảnh minh họa
Trong khi đang loay hoay sang chỗ cho tôi, anh Nhạn đã bò ngay sau khẩu B40 đúng lúc anh Han nổ súng. Cả quầng lửa chùm lên lưng anh Nhạn. Anh Han hét:
- Mày và thằng Thọ băng bó xong gắng bò lui về tuyến sau đi. Nằm đây đợi vận tải toi cả nút.
Anh Nhạn lao đi, cái áo đã bay đi cả mảng để trần ra tấm lưng đỏ như tôm luộc, da lợt từng đám trông dễ sợ. Tôi tê dại cả nửa người, nhưng nằm đây thì chết chắc. Tôi gắng vùng dậy, men theo bờ ruộng chạy về. Bọn địch nhìn thấy tôi, bắn theo chiu chíu.
Đến hầm cối 60 đại đội, tôi phi cả người lao xuống. Lính cối giúp tôi băng lại vết thương ở cằm và ở tay. Một viên sượt qua xé rách cằm, một viên xuyên qua lòng bàn tay phải làm toác bàn và cổ tay tôi.
May rồi, nếu viên ở cằm mà dịch lên chút nữa thì đi hưởng chuối xanh sớm. Hoá ra ở đời chết cũng không phải dễ.
Ngồi ở hầm cối của đại đội, tôi chứng kiến trận đánh tiếp tục. Bộ đội ta vẫn không thể nào tiến lên được. Hai chiếc M113 còn lại đang dỉn dỉn bò về theo đường lộ. Một sĩ quan tham mưu bảo tôi:
- Thằng em ráng ra kia, bảo mấy thằng M113 nó cho đi nhờ. Chắc đơn vị sắp rút rồi.
Tôi đau đớn, loạng choạng bước ra lộ. Mấy anh lính kéo tôi lên chiếc M113 chạy thẳng về trạm phẫu trung đoàn tại Ang Tamok. Lúc đó là 11g ngày 08/7/1978.
Xe thiết giáp M113 của QDNDNDVN trong Chiến tranh Biên giới Tây Nam.
Trạm phẫu trung đoàn chủ yếu để phân loại thương binh, băng bó và phát quần áo cho anh em nào quá rách, cho anh em ăn tạm bát cháo để lấy lại sức.
Những chiếc xe tải chở thương đi lại tấp nập. Tôi được băng bó sơ qua,lên chiếc xe chở về phẫu của sư đoàn đóng tại Chi phu. Tại phẫu sư, bác sỹ Cường nhìn vết thương đầy bùn đất, bảo:
- Để tránh bị nhiễm vi trùng uốn ván, tốt nhất để anh cắt bàn tay đi cho an toàn.
Tôi bàng hoàng:
- Ối anh ơi, anh gắng giữ cho em. Tôi nài nỉ.
Bác sỹ không nói gì, cắt lọc, rửa vết thương bằng ôxy già. Anh đổ vào vết thương của tôi 1 lọ Peniceline bột, khâu túm lại.
Chiếc ô tô tải thương của sư đoàn chở tiếp chúng tôi về Mộc Bài dừng lại. Các má, các chị xúm lại đỡ chúng tôi xuống xe, cưng chiều đủ loại nước mía, bánh ú, bánh mì.... nhưng tôi không nuốt nổi. Phần thì đau, phần thì sợ uống vào sẽ loãng máu mà chết.
Chiếc trực thăng UH-1A phành phạch đến đón. Máy bay rung lắc mạnh. Tôi nằm thiếp đi trong cơn đau đớn và mệt mỏi.
Sân bay Tân Sơn Nhất buổi chiều nóng rẫy. Chiếc UH-1A tắt máy. Những chiếc xe cứu thương đợi sẵn nhanh chóng áp sát.
Mấy em y tá trẻ măng, bờ lu trắng toát nhẹ nhàng chuyển chúng tôi từ máy bay xuống xe, lao nhanh về viện. Sau khi cắt lọc lại, vết thương của tôi được khâu vá, định vị lại phần xương mỏm chân quay bị vỡ. Rất may là không phải cắt cụt. Mừng quá!
Ngày hôm sau, tại phòng bệnh trên tầng hai, tôi nằm cùng với một lính của F341, vết thương thấu phổi và gãy tay trái. Lúc nói chuyện tôi được biết nó cũng là người Hà Nội, nhà trên đường Tây Sơn – đối diện gò Đống Đa. Ngày mai, nó có tên trong danh sách đi A, sẽ lên máy bay ra điều trị tại viện 103 trong Hà Đông.
May quá. Tôi liền nhắn gửi nó báo tin cho gia đình biết tình hình của tôi. Đến bây giờ, tôi và gia đình cũng không nhớ được cậu bạn mới quen ấy tên là gì, số nhà bao nhiêu đường Tây Sơn. Thật là ân hận! Chỉ biết rằng 3, 4 ngày hôm sau, gia đình tôi đã biết tin.
No comments:
Post a Comment